Thi sĩ Nguyễn Hồng Vinh bâng khuâng tơ lòng vương vấn tơ sen
Giăng mắc tơ sen
Từ Nam Đàn, Thanh Chương
Sang Hưng Nguyên, Nghi Lộc
Sen trắng cùng sen hồng
Thắm chân trời chiều hạ
Thơ Hồng Vinh là vậy, bao giờ cũng từ một hiện thực mà “tức cảnh sinh tình”. Những vùng nổi tiếng về loài hoa đẹp này đều được thi nhân điểm tên, để ai cũng như được theo chân tác giả đi khắp các “miền sen” Nam Đàn, Thanh Chương, Hưng Nguyên, Nghi Lộc…
Cái màu trắng, màu hồng đặc trưng của sen làm buổi chiều mùa hạ bỗng chốc hóa thành thơ.
Sen cốm chen sen vàng
Như gọi mùa thu tới
Dịu cái nóng hun người
Xua gió phơn nhức nhối
Ai cũng biết miền gió lào cát trắng với cái gió phơn đặc trưng của vùng Bắc Trung Bộ khủng khiếp như thế nào. Trong cái nóng hun người, cái nóng dữ dội như chảo lửa, hoa sen vẫn nở, bất chấp sự khắc nghiệt của thời tiết, như những bài thơ ca ngợi sự sống, ca ngợi cái đẹp.
Chính vì thế, sen cốm, sen vàng như thể xua tan cái nóng ấy đi, khiến tâm hồn người thưởng lãm vẻ đẹp của hoa cảm thấy mát dịu như mùa thu đã tới ở trong lòng mình.
Thu đi rồi đông tới
Quán trà sen ngát hương
Những tao nhân mặc khách
Chuyện tây - đông chẳng dừng…
Cảm thức của thi nhân tiếp tục vượt qua hiện tại để nhìn về xa hơn. Rồi thời gian sẽ chảy trôi đi nhưng vẻ đẹp kia sẽ còn đọng lại mãi, không phải chỉ là phút giây này, khoảnh khắc này, không gian này mà còn đến với những chân trời khác. Đó là khi thu qua đông tới, khi cái lạnh đã ngấm dần trong không gian, thì đó là lúc những bông trà sen được mang ra để tao nhân mặc khách thưởng thức.
Trong không gian đầy hơi lạnh ấy, hương sen cùng với hương trà hòa quyện trở nên nồng ấm, kéo những câu chuyện đông - tây dài như bất tận. Sen không chỉ là vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là chất xúc tác cho thế sự, cho thế thái nhân tình, cho những chén trà thanh tao của người biết trân trọng cái đẹp, cái hay của sen nâng niu, đồng hành.
Giữa phòng trà se lạnh
Em xuất hiện ngỡ ngàng
Kim Liên mười năm ấy
Vẫn tươi nguyên nét sen!
Đến lúc này, độc giả thực sự bất ngờ. Hãy thử tưởng tượng, trong một cuộc trà đàm đông người ấy, bỗng nhiên một “cố nhân” xuất hiện làm mọi thứ xung quanh như lu mờ hết. Kí ức chỉ còn lại lung linh những nét sen, miền sen ngập tràn tâm tưởng khiến người đọc cũng rưng rưng một niềm rung động.
Bao cuộc gặp dặm trường
Bâng khuâng nhòa năm tháng
Tưởng vùi trong dĩ vãng
Bỗng tơ lòng vấn vương!...
Con người với con người là thế. Tình cảm vi diệu là thế. Năm tháng trôi đi, thời gian tưởng chừng xóa nhòa mọi thứ nhưng đâu có dễ thế. Khi đã đặt trong tim một bóng hình, khi đã đi cùng với nhau một đoạn đường, khi đã trải qua những ngày tháng êm đẹp bên nhau thì dĩ vãng chỉ là chuyện thời gian. Còn tấm lòng đó, còn tình cảm đó thì mãi như tơ sen ấy, lìa ngó ý còn vương tơ lòng, còn mong manh mà còn khiến ta thổn thức, cồn cào.
Bài thơ càng về cuối càng có sức nặng, có sức lay động và cũng chính vì cái sự vấn vương, giăng mắc đó mà người đọc sẽ được chìm đắm vào cùng tâm tư của tác giả, như khép trọn một vòng cánh sen thơm mát, dịu dàng.
Giăng mắc tơ senTừ Nam Đàn, Thanh Chương Sang Hưng Nguyên, Nghi Lộc Sen trắng cùng sen hồng Thắm chân trời chiều hạ *** Sen cốm chen sen vàng Như gọi mùa thu tới Dịu cái nóng hun người Xua gió phơn nhức nhối *** Thu đi rồi đông tới Quán trà sen ngát hương Những tao nhân mặc khách Chuyện tây - đông chẳng dừng… *** Giữa phòng trà se lạnh Em xuất hiện ngỡ ngàng Kim Liên mười năm ấy Vẫn tươi nguyên nét sen! *** Bao cuộc gặp dặm trường Bâng khuâng nhòa năm tháng Tưởng vùi trong dĩ vãng Bỗng tơ lòng vấn vương!... Mùa sen - 2022 Nguyễn Hồng Vinh |