Rét đầu đông không ngăn được nhịp sống mưu sinh tại Hà Nội
| Không khí lạnh tăng cường, Hà Nội có nơi rét đậm từ hôm nay Giữ hồn Hà Nội giữa lòng thế giới |
Khi gió mùa đông bắc tràn về, Hà Nội đón đợt rét đầu tiên của mùa đông với mưa phùn và sương giăng khắp phố. Nhiệt độ chỉ khoảng 18°C, đủ để khiến hơi thở hòa vào màn sương mỏng và nhịp sống như chậm lại. Giữa cái lạnh se sắt ấy, những đôi bàn tay vẫn miệt mài đẩy xe, những đôi vai vẫn gồng gánh mưu sinh.
Tiếng rao, tiếng xe, tiếng chổi quét đường vang lên trong buổi sớm, hòa thành bản nhạc quen thuộc của Thủ đô những ngày đầu đông. Với họ, mưa phùn và giá lạnh không phải trở ngại, mà là một phần tất yếu của cuộc sống - nơi từng giọt mồ hôi và nụ cười bình dị góp phần sưởi ấm Hà Nội giữa tiết trời lạnh giá.
![]() |
| Giữa mưa phùn và gió lạnh, bước chân người lao động vẫn đều đặn trên phố Nhà thờ, nơi nhịp sống Hà Nội chưa bao giờ ngừng lại. |
Trên nhiều tuyến phố trung tâm như Nhà Thờ, Hàng Giấy, Hàng Gai… dễ bắt gặp hình ảnh những gánh hàng rong, những người bán hoa, bán trái cây vẫn miệt mài mưu sinh bất chấp thời tiết khắc nghiệt.
Giữa khung cảnh xám lạnh của Hà Nội những ngày đầu đông, sắc vàng của hoa, sắc xanh của tà áo mưa hay tiếng rao khản đặc trong gió trở thành gam màu ấm hiếm hoi, nhắc người ta về sức sống bền bỉ và nghị lực của những con người bình dị nơi phố thị.
Trên những con phố nhỏ của Hà Nội, giữa màn mưa phùn giăng mắc như một tấm màn mờ ảo, và cái lạnh thấm vào da thịt, hình ảnh người phụ nữ gánh hàng rong lại hiện lên đầy quen thuộc mà vẫn khiến lòng người không khỏi chùng xuống.
Người phụ nữ gói mình trong tấm áo mưa nylon mỏng manh, lớp áo không đủ để che chắn hoàn toàn cái rét đang xâm lấn. Cô ngồi nép sát vào bức tường cũ kỹ của vỉa hè, như muốn tìm một chút hơi ấm còn sót lại, cạnh chiếc xe đạp cũ kỹ chất đầy hoa tươi.
![]() |
| Giữa tiết trời mưa lạnh, người bán hàng rong tạm nghỉ bên gánh hoa bên vỉa hè, tìm chút hơi ấm giữa nhịp sống Hà Nội đầu đông |
Dù đôi bàn tay đã tê cóng, run run vì lạnh, những ngón tay hằn sâu dấu vết của thời gian và công việc nặng nhọc, người phụ nữ vẫn kiên trì bám trụ bên gánh hàng. Đó không chỉ là kế sinh nhai, là những bó hoa để đổi lấy bữa cơm đạm bạc, mà dường như còn là một tình yêu thầm lặng với nhịp phố, với những sớm mai Hà Nội dù mưa hay nắng. Những cánh hoa tươi tắn dường như cũng được ủ ấp bởi chính sự cần mẫn và tình yêu nghề của cô, mang đến một điểm sáng nhỏ nhoi, một chút hơi ấm giữa tiết trời ảm đạm.
![]() |
| Bàn tay gầy guộc run lên trong gió lạnh, cụ bà ngồi nép bên vỉa hè, ăn vội miếng khoai giữa buổi mưu sinh tảo tần của ngày đông Hà Nội |
Trong một góc khuất khác, ánh mắt người ta dễ bị thu hút bởi hình ảnh một cụ bà bán hàng rong. Chiếc nón lá truyền thống đã sờn màu, che gần kín khuôn mặt khắc khổ, nhăn nheo vì năm tháng và sương gió. Cụ quấn mình trong tấm áo mưa màu đỏ, như một bông hoa ấm áp nổi bật giữa nền ảnh đen trắng và xám lạnh của đường phố. Đôi bàn tay gầy guộc, chai sạn, mang đầy dấu vết của lao động, vẫn giữ chặt củ khoai, đưa lên miệng để chống chọi lại cái lạnh thấu xương.
Đôi lúc, cụ bà ngồi co ro, chỉ còn nhìn thấy chiếc nón lá và tấm áo mưa trùm kín, hình ảnh ấy như một biểu tượng cô đọng về gánh nặng mưu sinh giữa cái lạnh của Hà Nội. Dù mưa có rơi, gió có lạnh, những con người ấy vẫn bám trụ, vẫn giữ cho nhịp đập của thành phố không bao giờ ngưng nghỉ. Họ chính là linh hồn của Hà Nội, là những nét vẽ chân thực và ấm áp nhất trên bức tranh cuộc sống ngày đầu đông.
Tuy nhiên, giữa guồng quay vội vã và cái lạnh cắt da, đâu đó vẫn có những khoảnh khắc đời thường, giản dị làm dịu đi sự khắc nghiệt của thời tiết. Sau những giờ phút mưu sinh vất vả, người lao động cũng tìm cho mình một góc nghỉ ngơi, một bữa ăn vội vã để lấy lại sức.
![]() |
| Bữa ăn vội bên vỉa hè, giữa hành trình mưu sinh miệt mài của người lao động lớn tuổi |
Hình ảnh một cụ bà ngồi nép bên vỉa hè cạnh những thùng hàng đã vẽ nên một nét chấm phá đầy nhân văn. Mặc chiếc áo khoác xanh nổi bật và đội mũ trùm đầu để giữ ấm, cụ cẩn thận dùng đôi đũa gắp thức ăn từ tô mì nóng hổi, đặt trên những chiếc hộp carton tạm bợ.
Phía sau tấm kính cửa hàng, người ta thấy rõ bóng dáng những thực khách đang ngồi trong không gian ấm áp, dùng bữa một cách thoải mái. Sự tương phản giữa cái "trong" ấm cúng và cái "ngoài" gió lạnh, giữa sự thong thả của người này và sự đơn sơ của người khác, càng làm nổi bật lên gánh nặng và sự chịu đựng của những con người làm nên hơi thở đường phố.
Dù không gian bữa ăn chỉ là một chiếc ghế nhựa nhỏ, dù bữa ăn diễn ra ngay trên lề đường giữa gió lạnh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự ấm áp không chỉ đến từ tô thức ăn mà còn từ chính nghị lực lặng thầm của họ. Họ vẫn tiếp tục sống, tiếp tục lao động và tìm thấy niềm an ủi bình dị trong những điều nhỏ nhặt nhất.
![]() |
| Ánh đèn thùng xe trở thành nơi chiếu sáng cho cuộc mưu sinh lặng lẽ của những người lao động |
Nhưng khi ánh đèn phố thị dần tắt, nhịp sống mưu sinh vẫn không dừng lại. Đêm Hà Nội, nhất là những đêm lạnh đầu mùa, là thời điểm của những chuyến hàng lặng lẽ. Dưới chân cây cầu Long Biên, nơi bóng tối và ánh đèn đường giao thoa, người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh những người bốc vác miệt mài với công việc của mình.
Trong ánh sáng hắt ra từ thùng xe tải, những bóng người hiện lên rõ nét như một bức điêu khắc về lao động đêm. Họ cẩn thận chuyển những kiện hàng nặng trịch, chất chồng lên nhau, cao ngất như những bức tường bên vệ đường. Những khối hộp trắng ngà, vàng cam dường như hấp thụ hết hơi lạnh của đêm tối, nhưng sức người và sức mưu sinh vẫn bền bỉ chống chọi. Tiếng xe máy vút qua, tiếng động cơ ầm ì và tiếng va chạm khô khốc của những thùng hàng hòa vào nhau, tạo nên bản nhạc đêm đặc trưng của thành phố không ngủ.
Giữa bóng đêm dày đặc và sương lạnh, những con người này không chỉ vận chuyển hàng hóa, họ còn đang gánh vác cả những lo toan, hy vọng của cuộc sống. Họ là những người hùng thầm lặng, là mảnh ghép không thể thiếu tạo nên dòng chảy liên tục, không ngừng nghỉ của Thủ đô, bất chấp nhiệt độ có hạ thấp hay mưa phùn có dai dẳng đến đâu.
Nhịp sống của Hà Nội chưa bao giờ ngừng lại. Dù được bao phủ bởi màn sương và cái lạnh tê tái, chính những hình ảnh bình dị, những đôi tay chai sạn, những gánh hàng rong hay những chuyến xe thầm lặng ấy đã tạo nên hơi ấm thực sự cho Thủ đô. Họ không chỉ mưu sinh, mà còn là người thắp lên ngọn lửa kiên cường, để người ta nhận ra rằng: Hà Nội, dù trong mưa phùn hay gió bấc, vẫn luôn là một thành phố đầy ắp tình người và sức sống mãnh liệt.







